地平天成[dì píng tiān chéng] ,释义:平:治平;成:成功。原指禹治水成功而使天之生物得以有成。后常比喻一切安排妥帖。
地塌天荒[dì tā tiān huāng] ,释义:犹言天塌地陷。形容盛怒。
地老天荒[dì lǎo tiān huāng] ,释义:也说天荒地老。形容时间久远。唐李贺《致酒行》诗:“吾闻马周昔作新丰客,天荒地老无人识。”
地上天宫[dì shàng tiān gōng] ,释义:形容生活环境的美好,犹如在天宫一样。
地阔天长[dì kuò tiān cháng] ,释义:大地辽阔,天空广阔。
地上天官[dì shàng tiān guān] ,释义:比喻社会生活繁华安乐。