心旷神飞[xīn kuàng shén fēi] ,释义:犹言心境愉悦,飘飘欲仙。
心旷神愉[xīn kuàng shén yú] ,释义:心境开阔,精神愉快。同“心旷神怡”。
心旷神恬[xīn kuàng shén tián] ,释义:心境开阔,精神愉快。同“心旷神怡”。
实旷来远[shí kuàng lái yuǎn] ,释义:充实空旷的土地,招来远方的人。
地旷人稀[dì kuàng rén xī] ,释义:地方大,人烟少。
瞽旷之耳[gǔ kuàng zhī ěr] ,释义:瞽:眼睛瞎;瞽旷:春秋时晋国乐师,天生的盲人,能辨别五音六律。形容听觉十分灵敏。
心旷神怡[xīn kuàng shén yí] ,释义:心境开阔,精神愉快。宋范仲淹《岳阳楼记》:“登斯楼也,则有心旷神怡,宠辱皆忘,把酒临风,其喜洋洋者矣。” 旷(kuàng):空阔。
清旷超俗[qīng kuàng chāo sú] ,释义:指清明旷达,超脱于世俗之外。